Phương pháp dân gian dùng đường đắp lên vết thương đã có từ lâu ở châu Phi - nơi người nghèo không đủ tiền cho các loại thuốc đắt đỏ. Nhưng liệu nó có căn cứ khoa học?
Tại vùng nông thôn nghèo ở Zimbabwe, từ nhỏ, cậu bé Moses Murandu đã quan sát rằng dùng đường đắp lên vết thương sẽ giúp nó mau lành hơn là để tự nhiên.
Nhưng về sau, khi có điều kiện làm việc tại Hệ thống Sức khỏe Anh Quốc (NHS), bác sĩ Moses lại ít thấy nền y học tiên tiến sử dụng đường trị thương. Anh quyết định nghiên cứu kĩ chuyện này. Cuối cùng, vào tháng 3/2018, thí nghiệm bước đầu của Moses đã thành công và được trao thưởng trên tạp chí Journal of Wound Care.
Bác sĩ Moses Murandu quyết tâm chứng minh về khả năng chữa thương kì diệu của đường.
Theo đó, đường là chất liệu rẻ, tự nhiên, giúp ngăn cản vi khuẩn phát triển nơi vết thương. Điều đáng nói là trong nhiều trường hợp, ngay cả khi thuốc kháng sinh đã "bó tay" trước vi khuẩn thì đường vẫn còn tác dụng.
Phát hiện này thật đáng quan tâm giữa lúc các trường hợp kháng kháng sinh đang ngày càng báo động - kết quả của việc bệnh nhân tự dùng thuốc bừa bãi, không theo kê đơn của bác sĩ.
Tuy nhiên, từ phát hiện của Moses đến thực tế bệnh viện còn là khoảng cách khá xa. Thứ nhất, Moses phải nghiên cứu sâu hơn nữa nhưng lại chưa đủ kinh phí.
Hiện nay khoản tài trợ chủ yếu đến từ các công ty dược phẩm, mà họ không thấy nhiều giá trị kinh tế của việc nghiên cứu đường nhằm thay thế cho thuốc kháng sinh. Bởi đường – loại nguyên liệu hết sức phổ biến thì đâu thể được cấp bằng sáng chế!
Trước khó khăn này, Moses dự định thuyết phục nhà tài trợ bằng những trường hợp đầy kì diệu trên thực tế. Ví dụ như lần về thăm quê nhà châu Phi, anh gặp một bệnh nhân nữ mang vết thương đã nhiễm trùng kinh khủng suốt 5 năm ở chân.
Các bác sĩ đều cho rằng cưa chân là biện pháp duy nhất để cứu chữa, thế nhưng bệnh nhân rất sợ hãi. Anh Moses bèn thử khuyên bà về nhà rửa sạch vết thương và rắc đường lên, lặp lại hàng ngày. Đến nay người phụ nữ vẫn giữ được cả 2 chân của mình.
Cách làm đơn giản: rắc nhẹ đường phủ kín phần ẩm vết thương, băng lại cẩn thận. Sau đó rửa sạch và thay băng hàng ngày.
Thế nhưng còn 1 thử thách khác mà Moses phải giải quyết ổn thỏa. Đó là liệu bệnh nhân tiểu đường (thường bị loét cẳng chân và bàn chân) thì có thể dùng đường để trị thương được không? Những bệnh nhân này cần phải kiểm soát chặt chẽ nồng độ glucozơ trong máu.
Và đây là giả thiết khả quan của Moses: "Đường là chất saccarozo, và cơ thể cần có enzyme để chuyển hóa nó thành glucozo, điều này chỉ xảy ra khi chúng ta hấp thụ đường. Còn rắc đường lên vết thương thì không xảy ra".
Trong khi anh Moses vẫn còn tiếp tục các nghiên cứu trên người bệnh, thì ở Mỹ, bác sĩ thú y Maureen McMichael đã dùng đường trị thương cho động vật trong nhiều năm.
Chính xác là cô Maureen bắt đầu sử dụng đường và mật ong cho các vết thương của chó, mèo, gia súc từ năm 2002 tại bang Illinois. Cô cho biết mật ong còn có tác dụng ức chế vi khuẩn hiệu quả hơn đường, nhưng dĩ nhiên là giá thành cao hơn nên ít được dùng.
Mật ong chữa thương hiệu quả nhưng giá đắt hơn đường.
Cô McMichael kể về 1 trường hợp thành công mĩ mãn của mình: "Có 1 chú chó hoang bị đàn pitbull tấn công dã man, và vì nó không có chủ nên dùng thuốc đắt tiền là rất khó.
Chúng tôi đã đặt đường và mật ong lên 40 vết cắn mỗi bên chân của chú chó. Chỉ sau 8 tuần, may mắn là anh bạn của chúng ta đã bình phục".
Dùng đường và mật ong chữa vết thương cho chó. (Ảnh minh họa).
Trở lại câu chuyện của Moses, thật thú vị và kì diệu là 1 phương pháp dân gian từ vùng quê Zimbabwe đã dần được công nhận ngay tại nước Anh tiên tiến. "Tôi sẽ còn nghiên cứu sâu hơn, trở về nhà và đem cách chữa trị này phổ biến hơn nữa ở châu Phi – nơi có nhiều người cần nó nhất", anh Moses nói đầy quyết tâm.