Nếu không có hệ thống dẫn đường tự động, không phi công nào có thể hạ cánh an toàn trong điều kiện tầm nhìn bằng không.
Sương mù là một trong những yếu tố nguy hiểm nhất đối với phi công khi hạ cánh. Trong điều kiện sương mù dày đặc và tầm nhìn bằng không, họ phải dựa vào hệ thống trợ giúp hạ cánh (ILS) để đáp xuống sân bay một cách an toàn, theo Popular Mechanic.
Hệ thống ILS (Instrument Landing System) là tập hợp các trạm phát tín hiệu vô tuyến được đặt gần sân bay và dọc hướng tiếp cận đường băng. Nó cho phép máy bay hạ cánh trong trường hợp phi công không thể nhìn thấy đường băng.
Hệ thống dẫn đường tự động giúp máy bay hạ cánh an toàn trong điều kiện sương mù dày đặc.
Bộ thu trên máy bay sẽ nhận tín hiệu từ ILS, thông báo cho phi công khoảng cách tới đầu đường băng, cũng như các thay đổi về độ cao và hướng bay để có thể bay an toàn. Trong điều kiện tầm nhìn thấp hoặc ban đêm, phi công sẽ dựa vào chỉ dẫn của ILS để tự hạ cánh.
Nếu tầm nhìn quá kém, hệ thống hạ cánh tự động sẽ được kích hoạt. Máy bay sẽ tự tìm đường tới đường băng và hạ cánh mà không cần người điều khiển. Trong trường hợp này, phi công có nhiệm vụ giám sát thông số của máy bay và sẵn sàng cho các tình huống bất ngờ.
Quá trình thử nghiệm ILS bắt đầu từ năm 1929 tại Mỹ. Lần hạ cánh đầu tiên với sự trợ giúp của ILS diễn ra ngày 26/1/1938, khi chiếc Boeing 247D của hãng Pennsylvania Central Airlines đáp xuống thành phố Pittsburgh giữa một trận bão tuyết.
Hệ thống này được cho phép lắp đặt tại 6 sân bay vào năm 1941. Chuyến hạ cánh tự động đầu tiên bằng ILS diễn ra vào tháng 3/1964 tại sân bay Bedford, Anh.