Nước là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Tuy nhiên, nhiều vùng nước nguy hiểm đến mức tốt nhất là bạn nên tránh xa.
Sông Rio Tinto, Andalusia, Tây Ban Nha: Được mệnh danh là "sao Hỏa trên Trái Đất", Río Tinto là dòng sông nổi tiếng ở Tây Ban Nha, thu hút du khách và các nhà khoa học khắp nơi trên thế giới đến thăm mỗi năm vì làn nước màu đỏ kỳ lạ như máu. Nước ở Rio Tinto có một lượng lớn sản phẩm phụ từ khai thác mỏ kim loại nặng và axit. Cả dòng sông được nhuộm màu đỏ tươi, những viên đá cũng ngấm đỏ theo thời gian, đây là kết quả của hoạt động khai thác làm thay đổi địa hình khu vực, khiến nước chứa sắt và các kim loại nặng từ mỏ khai thác rỉ ra bên ngoài. Từ năm 3000 trước Công Nguyên, khu vực quanh sông đã được khai thác vàng, bạc, đồng và nhiều khoáng sản quý khác. (Ảnh: Prefijos-telefonicos).
Kết quả là dòng nước có màu sắc sặc sỡ kéo dài 100 km, đổ ra vịnh Cadiz. Nước sông quá nguy hiểm với con người, nhưng lại là nơi sinh sống của nhiều vi khuẩn có khả năng tồn tại trong môi trường độc hại và không cần ôxy. (Ảnh: W-dog). Đến năm 1724, với sự cho phép của chính phủ Tây Ban Nha, những công ty khai thác mỏ ra đời đã biến nơi đây thành mỏ khai thác quy mô lớn nhất châu Âu vào thế kỷ 19. Việc khai thác công khai chỉ dừng lại sau hàng loạt các chỉ trích của những nhà khoa học về sự ô nhiễm môi trường xung quanh. Có 3 kim loại nặng chủ yếu được tìm thấy trong dòng sông này là sắt, đồng, kẽm. Nồng độ kim loại nặng trong nước có sự thay đổi theo mùa, cao nhất tập trung từ tháng 6 đến tháng 9. Với tính axit cao, môi trường của sông Río Tinto khắc nghiệt đến mức chẳng loài tôm cá nào sống được, có chăng chỉ là vài dạng như vi khuẩn, tảo thích nghi tốt. Sự hiện diện của các loài này cũng phần nào là nguyên nhân khiến tăng độ pH, tăng nồng độ của các kim loại nặng cho dòng sông.
Hồ Sôi, Dominica: Chỉ là suối nước nóng tự nhiên lớn thứ hai thế giới, nhưng hồ Sôi của Dominica có nhiệt độ cao nhất. Nằm ở thung lũng Desolation, nước hồ Sôi đạt 82-92 độ C. (Ảnh: Rumshopryan).
Đó mới chỉ là độ nóng của phần nước ven bờ, chưa ai ra được trung tâm hồ để đo nhiệt độ. Hiện tượng độc đáo này là nhờ các túi núi lửa trong khu vực. (Ảnh: Gopixpic).
Blue Lagoon, Derbyshire, Anh: Đây là một mỏ đá cũ đã ngập nước. Khu vực này có màu xanh lạ do các hóa chất độc hại tiết ra từ các tảng đá. Hồ nước có độ pH là 11,3 (độ pH của amoniac là 11,5 và của thuốc tẩy là 12,6). (Ảnh: Cbforum).
Ngoài ra, nước còn chứa rác rưởi, phân và xác động vật. Hồ từng được nhuộm đen vài lần để tránh du khách xuống tắm, nhưng sau đó nước vẫn trở lại màu xanh như cũ và không ít người đã liều lĩnh xuống đây bơi. (Ảnh: Daily Mail).
Hồ Horseshoe, California, Mỹ: Hồ nước nằm ở hạt Mono này có lượng CO2 và H2S, hỗn hợp cực độc không chỉ làm chết một diện tích cây lớn xung quanh mà còn khiến con người mất mạng. Năm 1998, không khí ở hồ khiến một người leo núi 58 tuổi thiệt mạng, và vào năm 2006, khí gas giết chết 3 nhân viên tuần tra của khu trượt tuyết. Lượng khí độc này tới từ các núi lửa dưới lòng đất nằm rải rác khắp khu vực. (Ảnh: Summitpost).
Hồ Mono, California, Mỹ: Đây là một trong những hồ nước cổ xưa và nguy hiểm nhất nước Mỹ. Nước hồ có hàm lượng muối cao gấp 3 lần nước biển và độ pH là 10. (Ảnh: Mycoolbackgrounds).
Điều này đem lại cho hồ các cột đá muối ấn tượng, nhưng khá nguy hiểm. Ở đây chỉ có tôm, ruồi và một loại tảo sống được. Độ nguy hiểm của hồ phụ thuộc vào mực nước. (Ảnh: Tabletwallpapers).
Hồ Kivu, châu Phi: Nằm giữa Rwanda và Congo, hồ Kivu chứa một lượng khí metan và CO2 lớn phía dưới đấy. Hiện tại lượng khí này chưa gây nguy hiểm, nhưng với nhiều núi lửa trong khu vực, Kivu giống như một quả bom hẹn giờ, đe dọa sinh mạng của hàng triệu người ở khu vực lân cận. Một vụ nổ hay chấn động mạnh có thể khiến các khí này thoát ra ngoài. (Ảnh: Technologyreview).
Hồ Onondaga, Mỹ: Vào thế kỷ XIX, hồ Onondaga là một địa điểm nghỉ dưỡng khá phổ biến. Một thế kỷ sau, do tác động của quá trình hiện đại hóa, hồ Onondaga đã nằm trên bờ vực của thảm họa sinh thái. Bị bão hòa do chất thải công nghiệp nitrat, phốt phát, thủy ngân và vi khuẩn gây bệnh... hồ bị chính phủ đưa ra sắc lệnh cấm bơi lội và câu cá từ năm 1940. Sau lệnh cấm, người ta đã lắp đặt các cơ sở xử lý nước sạch, tình hình hồ đang dần được cải thiện, nhưng để làm sạch nước phải cần một thời gian rất dài.
Hồ Karachay, Nga: Nếu bạn đứng trên bờ hồ Karachay ở Urals chỉ 1 tiếng là đủ để gặp một cái chết đau đớn từ bức xạ gấp 600 lần chụp x quang. Tất cả bắt nguồn từ một sự cố của nhà máy vật liệu phân hạch "Mayak" vào năm 1957. Mặc dù mỗi năm, công ty vệ sinh nhận được vài triệu rúp để loại bỏ hậu quả của thảm họa nhưng dòng nước ngầm vẫn tiếp tục lan truyền bức xạ chết người.
Hồ Natron: Có thể nói Hồ Natron của Tanzania giống như một cơn ác mộng! Đây là một vùng nước khép kín, bởi vậy nước chảy vào hồ sẽ không thể chạy được ra ngoài và khi nước bốc hơi, nó sẽ để lại nồng độ muối cao và các khoáng chất khác, điều này đã biến nó thành một hồ muối. Hồ Natron còn có tính kiềm cực cao. Nó chứa một lượng lớn hóa chất gọi là Natron, là sự kết hợp của muối nở và natri cacbonat. Do đó, độ pH của nước có thể cao tới 10,5. Chính vì thế, rất ít sinh vật có thể sống sót trong vùng nước khắc nghiệt của hồ này. Các loài chim và động vật khác không may bị chết trong hồ sẽ bị vôi hóa, và xác của chúng được bảo quản bằng hóa chất tự nhiên của hồ mà không thể phân hủy được.
Hồ Nyos: Hồ Nyos là một hồ nước được hình thành trên đỉnh miệng núi lửa ở tây bắc Cameroon, là nguyên nhân gây ra một trong những thảm họa thiên nhiên chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại. Vào ngày 21 tháng 8 năm 1986, một vụ phun trào đá vôi đã khiến hồ Nyos đột ngột thải ra khoảng 1,6 triệu tấn carbon dioxide. Nặng hơn không khí, đám mây CO2 lớn tràn xuống các ngôi làng gần đó, làm ngạt thở và giết chết tất cả các dạng sống trong bán kính 16 dặm của hồ. Hơn 1.746 người và 3.500 gia súc bị chết.
Hồ Monte Neme: Trên ngọn núi El Monte Neme của Tây Ban Nha, có một hồ nước trong xanh như ngọc. Vẻ đẹp siêu thực của hồ đã thu hút rất nhiều người có ảnh hưởng trên mạng xã hội đến đây để chụp những bức ảnh sống ảo. Tuy nhiên, những người quyết định ngâm mình xuống hồ để bơi thì sẽ bị ốm nặng, họ sẽ bị phát ban, nôn mửa cũng như nhiều triệu chứng khác. Kể từ năm 1915, El Monte Neme đã được coi là khu vực khai thác vonfram và thiếc với trữ lượng lớn, việc khai thác này được diễn ra cho tới năm 2012, khi các mỏ cuối cùng bị bỏ hoang. Nhiều thập kỷ khai thác quặng đã tạo ra nhiều chất thải độc hại ảnh hưởng đến những khu vực gần đó, bao gồm cả hồ Monte Neme và khiến nước trở nên nguy hiểm cho những người bơi lội.
Hồ axit Kawah Ijen: Trong miệng núi lửa Kawah Ijen ở Java, Indonesia, có một hồ nước rộng khoảng 1 km chứa đầy nước màu ngọc lam. Mặc dù hồ nước này trông có vẻ rất thanh bình và hấp dẫn, nhưng nếu bạn quyết định bơi trong đó thì có lẽ nước đi này của bạn sai rồi! Đây là hồ miệng núi lửa có tính axit mạnh nhất trên thế giới! Năm 2008, một nhà thám hiểm đã đi thuyền cao su ra hồ để đo độ chua của nó. Độ pH của nước ở rìa hồ đo được khoảng 0,5, trong khi ở trung tâm hồ, độ pH là 0,13 do sự hiện diện của nồng độ axit sulfuric cao.
Hố Berkeley: Hố Berkeley trước đây là một mỏ đồng lộ thiên, nằm ở Montana, Hoa Kỳ. Sâu khoảng 542 mét, hố Berkeley chứa đầy nước có tính axit nặng. Hóa chất nguy hiểm và kim loại nặng rò rỉ từ các tảng đá xung quanh đã làm cho nước càng trở nên nguy hiểm hơn. Vào năm 2016, hàng nghìn con ngỗng tuyết đã đáp xuống mặt nước để tránh bão tuyết và cuối cùng chúng phải bỏ mạng vì nhiễm độc từ nước hố. Sau đó, các quan chức địa phương đã nỗ lực tích cực để xua đuổi các loài chim để ngăn chúng đáp xuống vùng nước độc hại này.