Chuyện kỳ lạ về em bé ngộ độc... sữa mẹ

  •  
  • 2.128

Ngày lại ngày, bé Angus chỉ có thể ngủ yên trong 20 phút trước khi thức dậy và la hét... cho đến khi mẹ bé phát hiện ra rằng cậu con trai dị ứng với sữa của mình.

Chị y tá đưa máy soi lên đầu đưa trẻ đang la hét và hỏi tôi: "Cháu bị như thế này bao lâu rồi?", "Từ lúc sinh ra", tôi nói, và tự hỏi vì sao mà cô ấy lại soi đầu thằng bé trong khi vấn đề của nó dường như ở miệng.

Cô nhẹ nhàng giải thích rằng cô đang tìm kiếm các khối u trong não, một lý do có thể giải thích vì sao con trai tôi la hét trong đau đớn hầu như 24 giờ mỗi ngày.

Sau gần 3 tháng không ngủ, tôi quá kiệt sức đến nỗi tiếp nhận thông tin mới này hầu như không chút cảm xúc, nhưng câu hỏi tiếp theo của cô ấy đã làm tôi rơi nước mắt. Nhìn thẳng vào tôi, cô ấy hỏi: "Làm thế nào mà chị chịu đựng những tiếng la hét ấy".

Và khi tôi nhìn lại đứa bé điên rồ trên giường bệnh, đang thở hổn hển, nỗi thất vọng dâng lên và cuối cùng tràn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên có một người nhìn ra ngoài trục trặc của con trai tôi để xem ảnh hưởng của nó đến cả gia đình như thế nào.

Nỗi khổ ải từ khi chào đời

Trong vòng vài giờ sau sinh, bé Angus bắt đầu khụt khịt và hắt hơi. Sau đó tiếng khóc chuyển thành tiếng la hét khi đôi chân nhỏ bé quẫy đạp dữ dội.

Nhầy tràn ra khỏi mũi và cứ khi tôi định đặt con xuống thì thằng bé sẽ tắc thở vì đờm dãi. Không thể để con xuống giường, nên nó cứ ở trên vai tôi và chồng tôi hầu hết mọi lúc trong ngày. Chúng tôi đều kiệt sức.

Ngoài bé Angus, tôi còn một đứa con trai hai tuổi khác, Archie. Mẹ chồng tôi đã phải đến để trông nó, vì Augus đã chiếm hết thời gian và sự tập trung của tôi. Chồng tôi, sau một ngày vật lộn với công việc, trở về nhà và bồng Augus thâu đêm.

Đến 3 tháng tuổi, giấc ngủ dài nhất của Angus chỉ là 20 phút, và sau đó bé bắt đầu lên cơn la hét. Nếu chúng tôi đặt xuống khi bé ngủ say, bé sẽ thức dậy và bắt đầu ngừng thở. Vì thế không có cách nào chúng tôi ngủ được. 

Bé Angus và mẹ. (Ảnh: DailyMail)

Khám xét vô ích

Bệnh viện địa phương nơi tôi ở đã thực hiện vài xét nghiệm khi Angus được vài tuần tuổi và phát hiện thấy bé bị trào ngược axit từ dạ dày, nhưng chỉ ở mức nhẹ, và họ nói "đó không phải là vấn đề". Mọi yêu cầu được xét nghiệm thêm của chúng tôi đều bị từ chối.

Tôi từng hỏi họ liệu Angus có bị dị ứng với những thứ mà tôi ăn hay không bởi bé không thể chịu được sữa bò, nhưng họ nói vì bé bú mẹ nên điều đó không phải là vấn đề. Dường như không có ai hứng thú với đứa bé la hét khốn khổ của chúng tôi, như thể tôi là bà mẹ lo lắng thái quá, bị rối loạn thần kinh và thổi phồng vấn đề lên.

Tôi được kể rằng "có vài đưa bé cũng la hét rất nhiều", rằng điều đó "chẳng có gì bất thường cả", rằng thằng bé lớn lên sẽ hết thôi.

Có những lúc tôi quá mệt mỏi đến mức nghĩ rằng có lẽ vấn đề này phát sinh từ chính mình. Tôi thậm chí phải bỏ lái xe bởi không thể thức bên vô lăng được.

Bước ngoặt đến khi Angus 13 tuần tuổi, trong tuyệt vọng, chúng tôi đến một bác sĩ nhi tư nhân. Ông ngay lập tức kê một đơn thuốc giảm đau cho bé, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn giải thích rằng điều này sẽ tốt cho cả mẹ và con, bởi cả hai chúng tôi đều đã kiệt sức.

Thuốc đã giúp Angus ngủ liền khoảng 8 tiếng. Nó thức và lại la hét sau đó nửa giờ. Chúng tôi lại được khuyên tăng liều vào buổi tối, ở mức không ảnh hưởng. Sau đó, vị bác sĩ cũng khuyên chúng tôi đến bác sĩ chuyên khoa Yorkhill của bệnh viện nhi Glasgow để khám.

Bước đi thay đổi

Từ giây phút chúng tôi đến đó, tình cảnh khác hẳn: chúng tôi được đưa đi giới thiệu xung quanh, giới thiệu với các nhân viên, và tôi thậm chí còn được ngồi trong một chiếc ghế đặc biệt để hỗ trợ cho con bú bởi tôi bị đau lưng kinh niên do bế bé.

Chưa hết, khi Angus la hét, các y tá đã đưa bé đi để tôi được nghỉ ngơi. Bác sĩ nhi của chúng tôi đã tận tình không thể hơn, lắng nghe cẩn thận tiền sử của Angus và đưa ra một loạt các xét nghiệm.

Đầu tiên là scan. Nhờ trời, bé chẳng có khối u nào cả, nhưng điều đó cũng chẳng mang lại giải đáp nào. Tiếp đó là chụp X quang, xét nghiệm máu và rất nhiều kiểm tra cơ thể khác, nhưng vẫn không rõ ra bệnh gì.

Tuy nhiên, bác sĩ cho biết ông nhận thấy Angus luôn trầm tĩnh hơn khi bị đói trước mỗi quy trình khám xét - và nó khiến ông nghi ngờ tại sao một đứa bé lại vui vẻ hơn khi phải nhịn đói suốt 8 tiếng so với khi nó được ăn. Ông và hai bác sĩ khác đã yêu cầu được quan sát khi tôi cho bé ăn. Khi họ theo dõi, Angus bú mẹ và bắt đầu ưỡn người dữ dội, la hét trong đau đớn.

Kiểm tra bé, họ khẳng định rằng có điều gì đó bất thường ở trong họng hoặc vòm miệng. Vấn đề dường như nằm ở trong sữa của tôi. Các bà mẹ chúng tôi luôn được khuyên rằng sữa mẹ là tốt nhất cho em bé, và có thể giúp làm giảm các trục trặc như hen, dị ứng..

Mặc dù đây là sự thật không phải bàn cãi, nhưng vị chuyên gia về sữa mẹ giải thích bà thỉnh thoảng cũng bắt gặp những đứa bé giống như Angus từ chối sữa mẹ và la hét không yên. Các tấm tã giấy của bé đầy đờm và phân nước. Rõ ràng bé đã phản ứng với thứ gì đó trong sữa mẹ.

Bước đầu tiên các bác sĩ đề nghị tôi là thực hiện một chế độ ăn "sạch" chỉ gồm cá, gạo và rau. Trong 1 tuần, chúng tôi nhận thấy bé Angus ngày càng có thời gian thức dài hơn và trấn tĩnh trong thời gian đó.

Trong vòng một tháng, sự khác biệt rất ấn tượng: ở tuần tuổi 17, bé mở mắt, bắt đầu mỉm cười và lần đầu tiên đáp ứng với thế giới xung quanh.

Sau đó, một buổi sáng, khi bé đang nằm chơi trên đầu gối mẹ, tôi đột ngột nhận ra rằng bé đã thức giấc và vui đùa trong gần 1 tiếng! Nghe có vẻ nực cười, nhưng đó là một bước tiến khổng lồ với tất cả chúng tôi, và khiến tôi trào nước mắt.

Sau đó, tôi vẫn quyết định cho bé bú mẹ để tăng cường hệ miễn dịch, nhưng đồng thời duy trì chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và thỉnh thoảng, khi tôi đột ngột ăn thứ gì đó bé không tiêu hóa được, chúng tôi lại có 3-4 ngày địa ngục.

Bác sĩ và chúng tôi đã liệt kê một danh sách những thứ mà tất cả mọi người trong gia đình tôi dị ứng, như sữa, trứng, đậu, quả kiwi, dưa hấu, táo...

Chúng tôi vẫn còn những vấn đề về thể chất. Vào thời điểm 5 tháng tuổi, Angus đã ngừng la hét đủ để nhìn ngắm xung quanh, chúng tôi nhận ra rằng cả hai mắt của bé bị lác. Tuy nhiên, cùng với sự cải thiện tổng thể sức khỏe, thị lực của bé cũng thế, và giờ đây bé có đôi mắt gần như bình thường.

Tai của bé cũng làm chúng tôi lo lắng, nhưng rồi một ngày, khi bé gần 2 tuổi, bé đã hỏi được câu đầu tiên: "Tiếng gì đấy mẹ?". Giờ đây, đã hơn 2 năm kể từ khi Angus được thực hiện chế độ ăn đặc biệt. Chúng tôi đã cố gắng đưa các thức ăn khác nhưng bé vẫn không chịu được sữa, đậu nành hay gluten. Tuy nhiên bé đã học được cách sống chung với chế độ ăn của mình.

Tôi cũng có thêm một bé khác, giờ đã 6 tháng tuổi. Bé cũng bắt đầu la hét và ói mửa đờm khi tôi ăn sữa, nhưng lần này, chúng tôi biết ngay phải làm gì. Chúng tôi cắt tất cả sữa khỏi thực đơn của mình, và 4 ngày sau bé sẽ trấn tĩnh trở lại.

Đáng buồn, vẫn còn rất ít chuyên gia về dị ứng trong bệnh viện của chúng tôi. Chúng tôi đã may mắn tìm được một bác sĩ với tư tưởng cởi mở để nhìn thấy những gì ngoài những triệu chứng mà sách vở nói.

Đó là lý do tại sao tôi viết bài này: để những em bé và cha mẹ của chúng không phải trải qua khổ ải tương tự chúng tôi, chỉ vì không phát hiện ra tình trạng dị ứng thức ăn nghiêm trọng.

Thuận An - Vnexpress (Theo DailyMail)
  • 2.128