Bà Culaghina chỉ làm công việc nội trợ gia đình, chăm sóc ba con, nhưng mỗi khi chạm tay vào da thịt ai là có thể gây bỏng cho người đó. Nhiều người cho rằng, bà khó khả năng phóng ra nhiệt cao.
Minh chứng là khi Giáo sư Y.Cođarez đề nghị Culaghina chữa giúp chứng viêm rễ thần kinh vùng thắt lưng, bà đỏ mặt lên và “đốt” cho ông một phát vào chỗ đau. Vợ ông đã cạo ra từ vết bỏng một thìa cà phê những chất muối natri và kali thông thường vẫn có trong cơ thể con người. Ngoài khả năng này, bà Culaghina còn có thể xê dịch các vật dụng như dịch chuyển chiếc bút máy, làm quay kim la bàn, làm nghiêng bàn cân...
Khoảng ba mươi năm trước, tại Liên Xô (cũ), người ta phát hiện bà Culaghina, vợ một kỹ sư đóng tàu, chỉ làm nội trợ gia đình, chăm ba con, nhưng cứ chạm tay vào da thịt ai là có thể gây bỏng cho người đó, rồi hút ra được cả bệnh tật. Bà có thể xê dịch các vật dụng như chuyển chỗ bút máy, làm quay lại kim la bàn, làm nghiêng bàn cân... Đã có rất nhiều nhà báo đến đưa tin, nhiều nhà khoa học đến nghiên cứu về chuyện lạ của Culaghina.
Chồng bà là kỹ sư Culaghin đã tự thực hiện một bộ phim tài liệu về người vợ yêu quý của mình. Khả năng kỳ lạ của bà mỗi ngày một lan xa, người từ Mỹ, Nhật Bản, Úc, Tây Âu... kéo đến để tận mục sở thị tài năng của bà ngày một nhiều. Một hãng truyền hình Nhật Bản cũng đã trả cho Liên Xô 15.000 đô la để được Nhà nước giúp họ quay một bộ phim về Culaghina.
Bà có thể dùng năng lượng nhân điện nâng nhiều
vật lên không trung mà không cần chạm vào.
Có lần khi Culaghina mở một ngăn tủ trong phòng, chiếc ngăn tủ bị hỏng rồi bung ra khiến mọi thứ văng ra tung tóe. Culaghina tỏ ra vô cùng bực tức. Cùng lúc đó, những ngọn đèn trong phòng cứ bật rồi tắt, bật rồi tắt liên tục, những đồ vật rơi dưới đất bỗng “nhảy múa” - nói chính xác thì chúng gắn chặt lấy Culaghina. Cũng kể từ đó, bà phát hiện ra một sự thật kỳ diệu: bà có khả năng điều khiển mọi vật.
Đầu những năm 1980, hiện tượng Culaghina được Giáo sư Y. Cođarez cùng Giáo sư P.Gulaez nghiên cứu. Trong buổi thí nghiệm đầu tiên, Culaghina lấy một chiếc la bàn và huơ tay lên phía trên. Một lát sau, kim la bàn động đậy, bà nói: “Đây là bước khởi động”. Để tránh có sự dẫn điện nào đó nhằm tìm ra một câu trả lời chính xác, Giáo sư P.Gulaez đã đặt lên mặt la bàn có trải vải nhựa một chiếc nắp bút bằng kim loại. Sau khi huơ tay vài lần, Culaghina lại làm cho nó chạy theo tay bà đến tận mép bàn...
Từ thực tế này, Giáo sư P.Gulaez cho rằng Culaghina đã “gồng” rất mạnh để tạo ra dòng điện mạnh tới hàng trăm kilôvôn. Vì vậy, lần hẹn sau, Y.Cođarez chuẩn bị sẵn một vôn kế điện tĩnh, rồi đấu nó với nắp bút bằng một sợi dây dẫn dài và vứt lên đèn chùm. Culaghina lại làm cho nắp bút chuyển động như lần trước, nhưng vôn kế không hề nhúc nhích.
Y.Cođarez đã bị Culaghina chinh phục, ông nói: “Tôi có cảm tưởng là để giải thích hiện tượng Culaghina, chỉ có một cách duy nhất là thừa nhận rằng con người có thể tác động lên quy luật của không gian và thời gian bằng sức mạnh của ý chí”.
Để nhiều nhà khoa học được chứng kiến, người ta đã tiến hành tiếp hàng loạt thí nghiệm tại căn phòng rộng của Viện sĩ I. Kicôin. Tại đây, Culaghina đã làm sửng sốt nhiều nhà bác học bằng cách điều khiển cho chiếc ly nhỏ chuyển động mà không cần tới bất cứ một “sợi chỉ” nào.
Culaghina còn khiến mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác bằng thuật điều động từ xa. Đứng trên bục, Culaghina sẵn sàng chiều những khán giả nào muốn bà cho một “liều bỏng”.
Để có thể chạm tay vào đâu là chỗ đó cháy xém rồi “hút” ra bệnh thì việc chuẩn bị rất tốn thời gian, có khi mất hàng giờ đồng hồ. Nói cách khác, Culaghina nói rằng bà phải xóa hết các ý nghĩ khác khỏi đầu mình thì mới phát huy khả năng được. Ngoài ra, mỗi lần như vậy bà phải chịu những cơn đau nhức dọc xương sống, mắt cũng mờ đi… Giáo sư Y.Cođarez đã làm bài kiểm tra với Culaghina.
Khi Giáo sư Y.Cođarez đề nghị Culaghina chữa giúp chứng viêm rễ thần kinh vùng thắt lưng, bà đỏ mặt lên và “đốt” cho ông một phát vào chỗ đau. Vết bỏng của ông nặng đến nỗi mấy ngày sau vẫn chưa liền. Trên vết bỏng ấy, có những hạt ánh như thể được phủ bởi một lớp tinh thể nhỏ li ti. Về sau, vợ nhà khoa học này đã cạo ra ở vết bỏng đó một thìa cà phê những chất như thể muối. Kết quả xét nghiệm cho thấy, đó là loại muối natri và kali thông thường vẫn có trong cơ thể con người.
Giáo sư Y.Cođarez đã miêu tả lại cảm giác khi Culaghina huơ đôi bàn tay của mình vài lần rồi đặt lên chỗ đau đó: Đôi bàn tay của Culaghina như viên gạch nóng áp vào lưng người tôi. Cảm giác nóng mỗi lúc thêm tăng, chỉ một lát sau chỗ Culaghina đặt tay nóng ran, y như bị bỏng. Vừa day ấn bà ấy vừa thổi "phù phù", gần giống người học huýt sáo để “thu năng lượng". Do sự hiện diện của luồng hạt nhân.
Trong quá trình nghiên cứu, Giáo sư Y. Cođarez bỗng nảy ra sáng kiến, thử nghe những xung điện phát ra từ bàn tay của Culaghina xem sao. Kết quả là ông đã nghe thấy bằng tai, những âm thanh hỗn loạn khi Culaghina “gồng”. “Gồng” càng mạnh thì tiếng phát càng nhanh. Giáo sư Y. Cođarez đã nhiều lần xác minh lại xung âm mà ông tìm ra, nhưng vẫn chưa dám tin rằng tay người có thể phát ra xung âm. Hiện tượng “động từ xa” ở Culaghina là do bàn tay của bà phát ra những siêu âm, đây là một phát hiện có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, liên quan đến sinh học, sinh lý học, và y học.
Đôi bàn tay của Culaghina còn phát quang và sự bức xạ này được ghi nhận bằng một dụng cụ: đó là một máy khuyếch đại quang điện tử và một máy ghi chỉ số. Để ghi lại tác động đối với máy khuyếch đại quang điện tử, tay của Culaghina sẽ được giữ chặt ở bên trên, tất cả đều được che kín để đảm bảo hoàn toàn tối. Trời nóng làm tay bà vã mồ hôi nên máy vẫn không nhúc nhích. Culaghina lo lắng, bà ra sức “gồng”.
Cuối cùng con số hiện ra và bắt đầu lớn dần. Hết con số chín, nó nhẩy vọt lên gấp hàng nghìn lần của dòng tối. Mọi người đều có cảm giác là bà Culaghina đã đuối sức, nhưng bà không dừng lại được, ngay cả khi có lệnh ngừng.
Ngoài ra, Culaghina còn có thể phát ra xung lượng điện này và các xung âm kể trên là hai mặt của một quá trình.
Trong cả hai trường hợp, khi tay của bà phóng ra những hạt, sau khi mới đi được một đoạn đường ngắn thì đã đập ngay vào màng rung của micrô. Một trong hai khả năng để giải thích cho điều này là: hoặc bản thân các hạt này mang điện tích, hoặc chúng làm ion hoá không khí. Khi rơi vào mặt phẳng kính, chúng làm kính bị mờ, rơi vào bề mặt da, chúng tạo ra ở đó những tinh thể cực nhỏ, kích thích các đầu cuối thần kinh, gây xung huyết bất thường và tạo bỏng giống như cao mù tạc.
Tiếp tục tiến hành các thử nghiệm, Culaghina khiến tất cả giới chuyên môn lẫn những người xung quanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Culaghina còn có khả năng làm chua nước, và rõ ràng là những hạt phóng ra từ bàn tay ưa nước, vì thế nó dễ bị hấp thụ và tan vào nước.
Sự hiện diện của luồng hạt nhân này là không thể phủ nhận. Tuy nhiên, để có được những luận chứng khoa học về thuật điều động từ xa, cần phải đo cơ thể, tính toán các điện trường và khẳng định được rằng hiệu điện của chúng đảm bảo làm xuất hiện các hạt đủ mạnh, để dịch chuyển các đồ vật có trọng lượng đã định trong trường lực.
Năm 1982, Trung tâm thí nghiệm sinh học bằng phương pháp vô tuyến điện tử, khẳng định Culaghina có khả năng làm tăng khá lớn tính dẫn điện của không khí xung quanh lòng bàn tay mình. Bàn tay bà có thể phát ra ánh sáng và cả âm thanh. Hiện tượng huỳnh quang mạnh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường và âm thanh phát ra lớn ngang bằng tiếng động do cá heo phát ra, có thể nghe được mà không cần tăng âm. Hiện tượng Culaghina ngày nay được các nhà vật lý, hóa học, y học nghiên cứu rộng rãi và người ta nhận thấy nhiệt phát ra từ bàn tay Culaghina có tác dụng chữa bệnh đáng ngạc nhiên.
Khoa học hiện đại chỉ ra rằng, trong cơ thể con người ai cũng có nhân điện tối thiểu mới khỏe mạnh không bệnh tật, người có ít người có nhiều, năng lượng nhân điện ấy được cung cấp từ thức ăn và hơi thở. Khi năng lượng dư thừa, nó phát ra bàn tay ấm nóng, nếu dư quá hóa nhiệt làm cao áp huyết.
Nhân điện được cảm nhận bằng nhiệt, nếu bàn tay ấm nóng, mà không có bệnh tim mạch áp huyết hay táo bón, đó là người có nhiều nhân điện. Ngoài cách giải thích bằng ion, người ta còn gọi là tĩnh điện, sẽ trở thành động điện khi bàn tay di chuyển nhanh. Đó là nhân điện tự nhiên không do tập luyện, không chữa bệnh được sẽ bị hao mất điện.
Còn nhân điện do luyện tập có nhiều cách khác nhau và có nhiều trình độ khác nhau: lúc đầu dạy cho người ta vô tâm (chân không, ở thể tĩnh điện), người bệnh thiếu năng lượng thì hút vào, dư năng lượng thì nhả ra, bắt buộc phải tập thiền mới thu nạp được năng lượng nhiều. Một người thiền đúng có rất nhiều năng lượng, nhân điện chỉ là một phần trong số năng lượng ấy.
Tập khí công chuyển hóa khí âm (hơi thở, và khí của thức ăn) thành khí dương, từ khí dương tích lũy chuyển hoá thành điện âm, dư thừa nữa thì khí dương và điện âm chuyển hóa thành điện dương, là điện năng, có những cách tập mà con người dùng tay làm cháy sáng bóng đèn tức là điện sinh quang, hoặc đốt cháy tờ giấy, là điện sinh hỏa, ngoài ra điện phát sinh ra điện từ trường, có thể phát sóng từ trường, cao hơn nữa nhận được sóng thông tin tầm xa ngoài không gian vào não bộ để xử lý.
Trường hợp của Culaghina được xét vào người đặc biệt có năng lượng nhân điện rất lớn. Nguồn năng lượng điện này có thể làm cháy xém da thịt, “cạo” ra bệnh và điều khiển mọi vật dụng từ xa.
Những khả năng tổng hợp ở Culaghina đã được các nhà khoa học thời đó kiểm tra bằng vô số các phép thử ngày càng khó khăn hơn. Kết luận cuối cùng: đây là một khả năng đặc biệt có một không hai trong lịch sử hiện đại. Tuy nhiên, một số người vẫn tranh cãi xung quanh khả năng của người phụ nữ này. Ngày nay, mặc dù khoa học hiện đại rất phát triển nhưng vẫn chưa tìm ra được lời giải thích xác đáng cho hiện tượng kỳ lạ của bà Culaghina.