Bạn có biết "trái cấm" - loại quả xuất hiện trong kinh thánh mà Adam và Eva đã ăn là quả gì không? Nếu bạn đoán là táo, có lẽ bạn đã nhầm. Kinh thánh Do Thái không thực sự chỉ rõ loại trái cây mà Adam và Eva đã ăn.
Theo trang Live Science, giáo sĩ Ari Zivotofsky, giáo sư khoa học tại Đại học Bar-Ilan của Israel cho biết: "Chúng tôi không biết nó là gì. Không có dấu hiệu nào cho thấy trái cấm là một quả táo".
Theo cuốn "Chúa sáng tạo ra thế giới" (Genesis) - cuốn sách đầu tiên trong bộ Kinh thánh Do Thái, Đức Chúa Trời cảnh báo Adam không được ăn trái của "cây trí tuệ", nhưng một con rắn trong vườn đã dụ dỗ Eva cắn thử một miếng.
Theo bản dịch của Hiệp hội Xuất bản Do Thái: "Khi người phụ nữ thấy trái của cây trông vừa ngon vừa đẹp mắt và là nguồn trí tuệ, bèn hái xuống ăn. Cô cũng chia cho chồng một ít và hai người cùng ăn".
Ông Zivotofsky cho biết: "Trên thực tế trái cấm chỉ được mô tả là "trái của cây trí tuệ". Đó là tất cả những gì viết trong Kinh thánh. Chúng tôi không biết chính xác cây trí tuệ là loại cây gì, cũng như quả của nó ".
Theo Zivotofsky, từ được sử dụng trong câu là "peri", một từ chung chỉ trái cây trong cả kinh thánh và tiếng Do Thái hiện đại. Mặt khác, từ "tapuach" có nghĩa là "quả táo" trong tiếng Do Thái hiện đại, không xuất hiện ở bất cứ đâu trong cuốn Genesis hoặc trong năm cuốn sách đầu tiên của Kinh thánh tiếng Do Thái. Từ "tapuach" chỉ xuất hiện trong các văn bản Kinh thánh về sau.
Giáo sĩ Zivotofsky cho biết, bình luận của các Giáo sĩ Do Thái về Kinh thánh trong Talmud - tuyển tập các giáo lý của giáo sĩ Do Thái giáo và luật Kinh thánh, và các tác phẩm khác được hoàn thành vào khoảng năm 500 sau Công nguyên, đã ghi nhận một số ý tưởng về danh tính của trái cấm, nhưng táo không phải là một trong số đó.
Qua nhiều năm, các giáo sĩ Do Thái đã viết rằng trái cấm có thể là trái sung, vì trong Kinh thánh, Adam và Eve nhận ra rằng họ khỏa thân sau khi ăn trái của cây trí tuệ, và sau đó dùng lá sung để che mình. Một số giáo sĩ Do Thái phỏng đoán, đó cũng có thể là lúa mì, bởi từ "lúa mì" (chitah), tương tự với từ "tội lỗi" (cheit) trong tiếng Do Thái.
Quả thanh yên - loại quả có vị đắng, giống như chanh được sử dụng trong Lễ Lều Tạm (Sukkot) diễn ra vào mùa thu của người Do Thái, cũng là một trong những lựa chọn của các giáo sĩ.
Quả thanh yên - một trong những loại quả được cho là trái cấm thực sự.
Tại sao táo lại là loại quả được nghĩ đến đầu tiên khi nhắc đến trái cấm?
Ông Zibotofsky giải thích rằng, điều này có thể không bắt nguồn từ truyền thuyết Do Thái.
Thay vào đó, theo Bách khoa toàn thư Britannica, việc táo được coi là trái cấm có thể bắt nguồn vào năm 382 sau Công nguyên ở Rome, khi Giáo hoàng Damasus I yêu cầu một học giả tên là Jerome dịch Kinh thánh sang tiếng Latinh. Theo Robert Appelbaum, giáo sư văn học Anh tại Đại học Uppsala ở Thụy Điển, Jerome đã dịch từ "peri" trong tiếng Do Thái sang tiếng Latinh là "malum".
Giáo sư Appelbaumcho rằng, Jerome có thể đã chọn từ "malum" có nghĩa là trái cây, bởi vì từ tương tự cũng có thể có nghĩa là xấu xa. Đây là một cách chơi chữ, đề cập đến trái cây gắn liền với sai lầm lớn đầu tiên của con người.
Theo Appelbaum, từ "malum" trong tiếng Latinh chuyển thành từ "apple" trong tiếng Anh, có nghĩa là "quả táo"- theo tiếng Anh hiện đại. Tuy nhiên, theo Từ điển Từ nguyên Trực tuyến, cho đến thế kỷ 17, "apple" cũng là từ chỉ chung cho bất kỳ loại quả nào với lõi hạt ở giữa và thịt xung quanh.
Trong khi đó, các bức tranh và các tác phẩm nghệ thuật khác về Vườn Địa Đàng đã khiến quả táo được coi là trái cấm. Ông Appelbaum giải thích rằng trong hội họa, không giống như trong văn học, không thể vẽ một loại trái cây chung chung: "Họa sĩ phải thể hiện một cái gì đó cụ thể hơn nhà văn ".
Không phải lúc nào các họa sĩ cũng vẽ táo để tượng trưng cho trái cấm. Các bức vẽ nghệ thuật trong "Fall from Eden" vẽ quả thanh yên trong "Ghent Altarpiece" của Hubert và Jan van Eyck (1432), quả mơ trong "Eve Tempted By the Serpent" của Defendente Ferrari (1520-25), hay quả lựu trong "The Fall of Man" của Peter Paul Rubens (1628-29).
Bức tranh "Ghent Altarpiece" từ thế kỷ 15 cho thấy Eva (bên phải) với một quả thanh yên.
Tuy nhiên, đến thế kỷ 16, quả táo đã trở thành biểu tượng phổ biến khi nhắc đến trái cấm. Theo tờ NPR, vào năm 1504, một bức điêu khắc của họa sĩ người Đức Albrecht Dürer và bức tranh năm 1533 của họa sĩ người Đức, Lucas Cranach the Elder, đã mô tả trái cấm như một quả táo. Cũng theo NPR, trong sử thi "Thiên đường đã mất" (Paradise Lost), nhà thơ người Anh John Milton dùng từ "apple" hai lần để chỉ trái cấm.
Nhưng "apple" trong sử thi trên có thực sự là quả táo mà chúng ta nghĩ đến ngày nay, hay chỉ là một loại quả thông thường có lõi hạt ? Trong sử thi của mình, tác giả Milton mô tả "apple" khi Eva cắn một miếng: "vỏ ngoài mờ nhạt, ăn cực kỳ ngon và có vị ngọt". Những chi tiết này dường như là miêu tả quả đào, Appelbaum nói.
Cây Franken, một cây ghép hiện đại có 40 loại quả, không tồn tại trong thời đại của kinh thánh, nhưng nếu có, nó có thể làm sáng tỏ bí ẩn này.