Rời bản làng, ông Hồ Văn Châu lên núi dựng chòi sống suốt 20 năm lẻ loi giữa rừng sâu lưng chừng núi Cà Đam, huyện vùng cao Trà Bồng (Quảng Ngãi).
Quần thể khu sinh thái Cà Đam, huyện vùng cao Trà Bồng (Quảng Ngãi) - nơi ông Hồ Văn Châu (68 tuổi, ngụ thôn Tang, xã Trà Bùi) dựng chòi sống lẻ loi giữa rừng sâu suốt 20 năm qua.
Căn chòi của ông Châu nằm giữa rừng sâu ở thôn Tang, xã Trà Bùi. Theo người dân địa phương, 20 năm trước, người đàn ông này rời làng vào rừng dựng chòi sinh sống mãi cho đến nay.
Ông Châu là người đồng bào dân tộc Cor nhưng biết được ba ngôn ngữ: Kinh, H're và Cor. "Tôi sống ở rừng quen rồi nên ở làng đông đúc ồn ào không chịu được. Từ ngày vào đây, tôi dựng tổng cộng 5 cái chòi trên núi để ở, trong đó chủ yếu là lợp bằng lá sộp, mây, lồ ô... Hai năm trước, dân làng hỗ trợ vài tấm tôn để tôi làm lại chòi thứ 5 này để ở đến nay", ông Châu nói.
Tận dụng thế núi tự nhiên, ông dựng chòi theo kiểu nhà sàn tựa trên ba tảng đá vững chãi. Gian bếp được ông bố trí trên tảng đá bằng phẳng vừa để nấu ăn, nước chè để uống vừa là nơi ngủ bên bếp lửa ấm áp về đêm.
Thương hoàn cảnh neo đơn của ông Châu, năm 2016, dân làng phát rẫy, tỉa lúa hay tặng một số giống rau giúp ông có thêm lương thực để sống giữa núi rừng.
Mùa thu hoạch, ông tuốt lúa bằng đôi bàn tay sau đó mang về "mái ấm" của mình để trên giàn bếp sấy khô, dự trữ ăn dần.
Ông đục đẽo cây rừng làm chày, cối giã lúa thành gạo để nấu ăn.
Ngoài ra, người đàn ông đặc biệt này còn nghĩ cách dùng thân cây lồ ô, một số loại dây rừng làm bẫy thú để cải thiện bữa ăn và lấy mật làm thuốc chữa bệnh để chống chọi với thời tiết khắc nghiệt giữa vùng sâu.
Khu rẫy xung quanh căn chòi, ông Châu trồng nhiều loại rau lang, khoai mì, gừng, nghệ, ớt, quế, bầu bí, chuối... và nhiều loại cây mai gan dùng làm thuốc chữa bệnh, giải độc.
Hàng ngày, ông Châu chỉ ăn hai bữa chủ yếu là cơm gạo rẫy và rau rừng. Để có nguồn nước uống, nấu ăn, tắm rửa hàng ngày, ông dùng ống lồ ô kết nối làm máng dẫn nước từ suối về trước căn chòi sử dụng.
Ngược xuôi với cuộc sống hoang dã, đôi bàn chân ông Châu chai sần, lúc nào cũng lấm lem bùn đất.
Về đêm, ông ngủ bên gian bếp chật hẹp của căn chòi.
Để chống chọi với tiết trời giá lạnh mùa đông giữa rừng sâu, ông Châu tích trữ thuốc lá, ớt và cây long pot (mỗi khúc củi long pot bằng sải tay có thể giữ lửa âm ỉ đến 3 đêm mà không tắt) vừa giữ lửa vừa sưởi ấm.
Ông Châu cho rằng, niềm vui lớn nhất là thỉnh thoảng dân làng lên rừng thăm hỏi trò chuyện vui vẻ và hỗ trợ cho mình muối, bột ngọt, quần áo...