Nhà văn nghiệp dư nọ có bà vợ nấu ăn lại ham học sách. Một lần nhà văn viết báo được in, khi nhận được báo biếu kèm theo tiền nhuận bút, nhà văn đưa cho vợ đọc bài báo và cả tiền nhuận bút. Bữa ăn buổi chiều hôm đó, mâm cơm đầy thịt luộc. Vừa ăn, nhà văn vừa hỏi vợ:
- Mình xem bài báo tôi viết thế nào?
Bà vợ không trả lời thẳng, mà lại nói:
- Anh cứ nhìn mâm cơm thì biết!
- À! CÓ THỊT LUỘC! - Nhà văn hiểu ý vợ.
Lần sau, có bài báo nào nữa. Nhà ăn lại đưa cho vợ bài báo của mình và cả tiền nhuận bút. Bữa cơm lần này, nhà văn thấy đầy chả nướng thơm phức. Với tay lấy chai rượu rót ra ly, nhà văn vừa hỏi vợ:
- Mình thấy tôi viết bài báo này thế nào?
Bà vợ trả lời và mỉm cười:
- Anh cứ nhìn mâm cơm thì biết.
Vẫn một câu trả lời như cũ. Thoạt, nhà văn khó chịu. Rót rượu rồi, nhấc ly lên uống một ngụm, gắp miếng chả nướng, nhà văn ngẫm nghĩ chưa kịp ăn, thì hiểu ra cách trả lời của vợ là rất thực tế và bóng bẩy: Hai bài báo khác nhau, cũng như hai bữa ăn khác nhau! Nhà văn cười xoà và nói:
- Bà đánh giá văn chương theo kiểu nhà bếp!
- Nhà bếp là thế nào? - Bà vợ hỏi lại.
- Là bữa cơm lần trước: thịt luộc! Lần này: chả thơm! Như thế có nghĩa là bà khen "văn ông xã có tiến bộ", đúng không?