Một cháu trai của bà K hỏi mẹ: “Con mèo làm gì ở đây vậy?”. Người mẹ, cố kìm nén nước mắt, nói với cậu bé: “Nó ở đây để giúp bà lên thiên đường”.
Mèo Oscar dành phần lớn thời gian trong ngày vào việc lang thang trong trung tâm y tế Steere và sưởi nắng. Ảnh: wordpress.com. |
Giáo sư David Dosa và mèo Oscar. Ảnh: uvamagazine.com.
Bà K đang nằm im trên giường. Bệnh nhân này thở đều nhưng không sâu. Đột nhiên Oscar nhảy lên giường của bà và ngửi không khí. Nó xoay theo hình vòng tròn hai lần trước khi nằm bên cạnh bà K.
Một y tá bước vào phòng và kiểm tra sức khỏe bà K. Cô ngừng lại khi nhìn thấy Oscar. Với vẻ mặt lo lắng, người y tá lấy phiếu theo dõi bệnh nhân rồi gọi điện thoại.
Chỉ trong vòng nửa giờ người thân của bà K xuất hiện. Oscar không hề nhúc nhích. Thay vào đó nó kêu khẽ và dụi đầu nhẹ nhàng vào cơ thể người bệnh. Một cháu trai của bà K hỏi mẹ: “Con mèo làm gì ở đây vậy?”. Người mẹ, cố kìm nén nước mắt, nói với cậu bé: “Nó ở đây để giúp bà lên thiên đường”.
30 phút sau bà K trút hơi thở cuối cùng. Oscar ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Nó đi nhanh và nhẹ nhàng đến nỗi những người thân của bà K không hay biết.
Bài báo của Dosa khiến mèo Oscar trở thành đối tượng được giới truyền thông quốc tế chú ý. Thậm chí nó còn có hẳn một trang riêng trên Wikipedia. Những câu chuyện của Oscar được tập hợp trong một cuốn sách có tựa đề “Making Rounds With Oscar: The Extraordinary Gift of an Ordinary Cat” (tạm dịch: Gặp gỡ Oscar: Khả năng phi thường của một con mèo bình thường). Cuốn sách sẽ được xuất bản trong tháng 2. Tác giả cuốn sách chính là David Dosa – giáo sư y khoa và sức khỏe cộng đồng của Đại học Brown. Vị giáo sư 37 tuổi hy vọng rằng khi đọc chuyện về Oscar, độc giả cũng sẽ hiểu thêm về hội chứng suy giảm trí nhớ và việc chăm sóc người bệnh lúc cuối đời.
Giờ đây Oscar vẫn sống trên tầng 3 của Trung tâm y tế Steere. Tầng 3 là nơi dành cho những người già mắc bệnh Alzheimer và nhiều dạng suy giảm trí nhớ khác.
Dù độc giả của cuốn sách về Oscar có tin khả năng kỳ lạ của con mèo hay không thì sự hiện diện của nó bên cạnh những người sắp chết vẫn là món quà vô giá. Nó được coi là niềm an nủi đối với những bệnh nhân phải đối mặt với những khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời họ.
Một người phụ nữ có tên Donna Richards nói với giáo sư Dosa rằng cô cảm thấy có lỗi vì để mẹ trong trung tâm y tế và không thăm nom thường xuyên. Nhưng khi chăm sóc mẹ, Richards lại cảm thấy có lỗi với con trai vì không đưa cậu bé tới bể để tập bơi.
Richards liên tục tới trung tâm y tế Steere khi biết mẹ sắp lìa đời. Nhưng sau ba ngày, một y tá thuyết phục cô về nhà để nghỉ ngơi. Dù do dự, Richards vẫn đồng ý. Một lúc sau mẹ cô qua đời.
Nhưng nữ bệnh nhân già không đơn độc khi chuẩn bị rời bỏ thế giới này, bởi Oscar nằm bên cạnh bà.