Tục tuẫn táng là một trong những phong tục tàn khốc nhất thời xưa, bất kỳ người phụ nữ nào bị tuẫn táng cũng sẽ cực kỳ đáng thương.
Trung Quốc cổ đại có một phong tục gọi là tuẫn táng, đây là một trong những phong tục tàn khốc nhất thời xưa. Khi hoàng đế mất sẽ được chôn cùng nhiều người khác, một số người bị chôn sống nhưng cũng có một bộ phận bị giết hoặc tự sát trước khi chôn.
Tuẫn táng có thể hiểu là cúng tế người còn sống với người chết. Hủ tục tuẫn táng đã thịnh hành từ thời kỳ nô lệ. Tuy nhiên, tới thời kỳ phong kiến các vị quân chủ vẫn lạm dụng nó, không chỉ có nô tỳ mà thậm chí còn bắt cả thê thiếp tuẫn táng cùng mình khi qua đời. Ngoài các phi tần hay Hoàng hậu được phong làm Hoàng Thái hậu, những phi tần may mắn sinh được con trai sẽ có thể không bị tuẫn táng. Còn những phi tần không có địa vị hoặc thậm chí được vua quá yêu mến cũng có thể phải chịu cảnh chôn cất đáng sợ này. Tục tuẫn táng xuất hiện từ thời nhà Chu và kết thúc vào thời của Hoàng đế Khang Hi của nhà Thanh.
Theo sử sách, có rất nhiều cách để ép cung tần tuẫn táng cùng Đế vương. Có những người được “ban chết” trước khi tuẫn táng cùng nhà vua, nhưng cũng có người chỉ bị chuốc thuốc mê rồi trói tay chân và sẽ qua đời dưới hầm mộ.
Theo lẽ tất nhiên, bất kỳ người phụ nữ nào bị tuẫn táng cũng sẽ cực kỳ đáng thương. Dù trước đây họ có địa vị cao quý đến nhường nào, có phải là phi tần được hoàng đế sủng ái hay không, thì vào giây phút đối mặt với cái chết, họ đều rất bi thảm. Bởi vì trong triều đại phong kiến, người phụ nữ không thể tự quyết định số phận của mình.
Từ triều đại nhà Hán đến nhà Nguyên, tục tuẫn táng rất ít khi diễn ra. Thời kỳ Tào Ngụy, trước khi chết, Tào Tháo có dặn thê thiếp không được tuẫn táng cùng mình, nếu họ muốn tái hôn thì cứ tái hôn. Những câu nói văn minh như thế rất ít gặp trong lịch sử.
Tuy nhiên, đến thời nhà Minh, tục tuẫn táng đã một lần nữa lên đến đỉnh điểm. Từ thời Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đến Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ đều phải áp dụng tục tuẫn táng đối với những người sống trong cung. Mãi đến khi Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn lên nắm quyền mới hạ chỉ hủy bỏ chế độ tuẫn táng trong hoàng tộc.
Vào thời đại của Tần Thủy Hoàng, tục tuẫn táng đã đạt đến mức nhẫn tâm tột đỉnh, số người bị chôn cùng ông trong lăng mộ đến hiện nay vẫn chưa thể đếm hết. Các nhà khảo cổ đã tìm thấy một số lượng lớn hài cốt của phụ nữ trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Họ đã xác định đây đều là hài cốt của các phi tần bị tuẫn táng cùng Hoàng đế nhà Tần.
Điều đặc biệt nhất là phần xương chân của hầu hết các bộ hài cốt nữ đều không khép lại. Rốt cuộc những nàng phi tần này đã trải qua điều gì trước khi chết mà chân của họ lại không thể duỗi thẳng?
Cung nhân bị tuẫn táng đã phải liều mình giãy giụa trong tuyệt vọng, cuối cùng là chết vì thiếu dưỡng khí.
Sau một thời gian tìm hiểu, các nhà khoa học đã tìm được nguyên nhân của vấn đề đó. Dưỡng khí trong các hầm mộ rất thấp. Khi lính hoàn tất niêm phong cửa lăng mộ thì những người ở bên trong chỉ có duy nhất một con đường chết.
Trong môi trường đáng sợ như thế, những cung nhân bị tuẫn táng đã phải liều mình giãy giụa trong tuyệt vọng, gào khóc trong đau đớn và cuối cùng là chết vì thiếu dưỡng khí. Chính vì thế, thi hài của những người phụ nữ này sau khi chết đã có tư thế rất lạ, hoặc co rúm vặn vẹo, hoặc chân tay không thể khép hay duỗi thẳng như bình thường. Nhưng bất luận thế nào, chắc chắn một điều là họ đã trải qua cảm giác sợ hãi đến tột cùng.
Bất kỳ ai là nạn nhân của hủ tục tuẫn táng đều có cái chết đau lòng. Với những người phụ nữ chân yếu tay mềm vốn chỉ quen trong cung cấm, thậm chí có người là thê thiếp được sống trong nhung lụa thì sự ra đi như vậy càng tàn khốc. Đây cũng là một hủ tục cho thấy số phận của người phụ nữ trong thời đại xưa không thể tự quyết định số phận của mình. Dù trước đấy họ có địa vị cao quý đến nhường nào, có phải là phi tần được hoàng đế sủng ái hay không, thì vào giây phút đối mặt với cái chết, họ đều rất bi thảm.