Thiên Đàn - Di sản văn hóa thế giới tại Trung Quốc

  •  
  • 2.987

Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa của Liên hiệp quốc Unesco đã công nhận Thiên Đàn của Trung Quốc là Di sản văn hóa thế giới năm 1998.

Thiên Đàn hay còn gọi là đàn thờ trời, là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh.

Thiên Đàn hay còn gọi là đàn thờ trời, là một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh. Nếu tới thăm quan Bắc Kinh thì những địa điểm như: Trường Thành, Cố Cung và Thiên Đàn là những điểm cần phải đến, bởi những kiến trúc này mang tính tiêu biểu cho trình độ tối cao của kiến trúc cổ đại Trung Quốc. Để cầu nguyện cho mưa thuận gió hoà, thiên hạ thái bình, hằng năm, các đời vua Trung Quốc đều tổ chức lễ bái cầu thiên địa nhật nguyệt, sơn hà thần linh, trong đó lễ tế trời là quan trọng nhất.

Thiên Đàn là nơi để các Hoàng đế thời nhà Minh và nhà Thanh tiến hành các lễ tế trời đất hàng năm.

Người dân Trung quốc xưa tin rằng vua là con của trời vì thế Hiệu của nhà vua là "Thiên tử". Các đời vua Trung Quốc đều lấy thân phận là "Thiên tử" để thống trị thiên hạ, quản lý quốc gia. Các hoạt động tế trời cũng trở thành đặc quyền của họ, dân chúng không ai được làm theo.

Thiên Đàn được xây vào năm 1420

Thiên Đàn được xây vào năm 1420, là nơi các hoàng đế thời nhà Minh và nhà Thanh (năm 1368- 1911) thực hiện lễ tế trời đất. Thiên Đàn nằm ở phía nam Cố Cung, có diện tích rộng gấp 5 lần so với Cố cung.

Kiến trúc của Thiên Đàn được xây dựng tượng trưng cho trời và đất. Bức tường cuối phía nam Thiên Đàn là hình vuông, tượng trưng cho đất, tường phía bắc hình bán cầu tượng trưng cho trời, kiểu thiết kế này bắt nguồn từ tư tưởng "trời tròn đất vuông" cổ đại Trung Quốc. Thiên Đàn được chia thành nội đàn và ngoại đàn. Các kiến trúc chủ yếu của Thiên Đàn đều tập trung ở hai đầu nam bắc của trục giữa trong nội đàn, đó là Viên Khưu, Hoàng Cung Vũ, điện Kỳ Niên.

Thiên Đàn được xây dựng với bố cục rất chặt chẽ tuân thủ theo phong thủy lấy hình tròn và vuông tượng trưng cho trời và đất để thiết kế tổng thể.

Viên Khưu là đài đá hình tròn gồm ba tầng, mỗi tầng đều có lan can đá, mặt bằng của Viên khưu hình tròn là trung tâm để nhà vua cử hành lễ tế trời. Một lễ tế trời của nhà vua được thực hiện rất công phu và cầu kỳ. Bắt đầu lễ tế thường phải diễn ra vào trước lúc bình minh của ngày Đông chí âm lịch (khoảng ngày 22 tháng 12), nhà vua đích thân đến chủ trì lễ tế trời. Khi làm lễ, trước đàn phải treo đèn lồng, bên trong đốt ngọn nến to dài những hơn một mét. Hàng lư hương đặt ở góc đông nam Viên Khưu, những lư hương này chủ yếu dùng để đốt những con vật và vải vóc tế trời. Trong quá trình tế trời, khói hương nghi ngút, nhạc trống rền vang, bầu không khí hết sức trang nghiêm. Hoàng Cung Vũ ở phía bắc Viên Khưu là một cung điện nhỏ một tầng hình tròn, ngày thường ở bên trong đặt các bài vị thần tế trời, xung quanh Hoàng Cung Vũ có một bức tường quây thành hình tròn, đây chính là bức vách hồi âm nổi tiếng. Vách hồi âm này hết sức kỳ diệu, nếu bạn đứng ở một bên, chỉ cần nói nhỏ là ở bên kia có thể nghe rõ mồn một.

Hoa văn tinh xảo được sử dụng để trang trí bên trong Thiên Đàn

Các trang trí nội thất của Thiên Đàn hết sức độc đáo, màu sắc của kiến trúc cũng có nhiều sự đột phá. Những thiết kế chạm khắc tinh xảo bên trong Thiên Đàn

Một cụm kiến trúc cúng tế khác của Thiên Đàn là điện Kỳ Niên, đây là điện lớn hình tròn có ba tầng mái, xây trên nền hình tròn ba tầng. Theo như ghi chép thì điện Kỳ niên điện là nơi để nhà vua mùa hè hằng năm đến cúng cầu cho năm được mùa. Cho nên, kiến trúc của Kỷ niên điện cũng liên quan tới văn hóa nông nghiệp. Ví dụ, bốn trụ thông thiên trong điện nghe nói tượng trưng cho bốn mùa xuân hạ thu đông; do người cổ đại Trung Quốc coi một ngày có 12 tiếng đồng hồ, cho nên 12 cột ở bên ngoài mái hiên của tầng một tượng trưng cho 12 tiếng đồng hồ trong ngày; 12 cột ở tầng giữa tượng trưng cho 12 tháng trong năm; tổng cộng là 24 cột, tượng trưng cho 24 tiết khí. Ngoài cụm kiến trúc chính là Viên Khưu và Kỷ niên điện ra, còn có sở Thần lạc là nơi ở của các nhạc công và vũ công, sở sát sinh là nơi nuôi và giết mổ súc vật dùng để tế trời.

Thiên Đàn của Trung Quốc được công nhận là Di sản văn hóa thế giới năm 1998.

Kiến trúc cũng như các trang trí nội thất của Thiên Đàn hết sức độc đáo, màu sắc của kiến trúc cũng có nhiều sự đột phá. Cung điện của các nhà vua Trung Quốc chủ yếu lợp mái màu vàng, tượng trưng cho quyền nhà vua. Nhưng kiến trúc của Thiên Đàn, các thợ xây dựng lại sử dụng mái ngói xanh lam tượng trưng cho trời, làm nền màu chính của kiến trúc. Như mái tường của vách hồi âm, của Hoàng cung Vũ và điện Kỷ Niên cũng như hai điện phụ và mái nhà của các khuôn viên đều là lợp mái lưu ly xanh lam.

Thiên Đàn nổi tiếng thế giới bởi bố cục quy hoạch nghiêm chỉnh, kết cấu kiến trúc đặc biệt, trang trí đẹp mắt, không những chiếm vị trí quan trọng trên lịch sử kiến trúc Trung Quốc mà còn là một di sản giá trị của thế giới. Năm 2005, Thiên Đàn được đầu tư 47 triệu nhân dân tệ khoảng (5,9 triệu đôla Mỹ) để tân trang, tu sửa chuẩn bị cho Thế vận hội Bắc Kinh mùa hè năm 2008.

Cập nhật: 15/01/2016 Theo disanthegioi.info
  • 2.987